• Follow Us On :
KẾT QUẢ CUỘC THI "NIỀM TỰ HÀO CỦA BA"

Vậy là 1 tuần đã trôi qua rồi, cảm ơn tất cả các bạn đã quan tâm đến cuộc thi và cùng PTS lan tỏa những giá trị yêu thương đến với cộng đồng nhân ngày của Ba

PTS xin công bố kết quả mini contest như sau:

  • Giải LAN TỎA – 1 chiếc vali PTS: bạn Ngọc Tuyền với bài viết “Những khoảng lặng vô giá”.
  • Giải THƯƠNG THƯƠNG – 2 vé xem phim: bạn Hoàng Lâm với bức thư gửi đến Ba

Hãy cùng PTS xem lại 2 bài dự thi xuất sắc này nhé!

__________________________

KẾT QUẢ CUỘC THI "NIỀM TỰ HÀO CỦA BA"
KẾT QUẢ CUỘC THI “NIỀM TỰ HÀO CỦA BA”

NHỮNG KHOẢNG LẶNG VÔ GIÁ

Mình cũng không biết nên bắt đầu bài viết này như thế nào. Bởi vì từng câu từng chữ đối với mình đều phản chiếu từ cảm xúc, đều dùng kỷ niệm để viết thành văn. Cho nên để kể về ba, mình lại chẳng biết nói gì. Thật ra không phải là không biết, mà là những mảnh ghép giữa vui và buồn xen lẫn rồi chất chồng lên nhau khiến mình bối rối. Dù mình đã nhiều lần từ chối nhìn nhận bức tranh về ba nhưng riêng lần này thì mình phải thành thật.

Câu chuyện về ba của mình như một cây cầu dây treo đứt đoạn.

Ba nắm tay một mình của thời bé thơ đi trên cây cầu ấy, ngắm nhìn những điều đẹp đẽ trên đời với niềm hạnh phúc vô tận. Khi đó, mình xem ba như một vị anh hùng đáng ngưỡng mộ và tự dặn lòng sau này sẽ trở nên tuyệt vời như ba. Nhờ những món quà bé nhỏ ba mua nhân dịp lễ và bao lần được ba chiều chuộng dẫn mình đến nhà sách để mua tập truyện Conan mới nhất, tuổi thơ của mình đã trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Thế nhưng mình sẽ chẳng thể nào biết được rằng chính những kỷ niệm ấy lại có thể khiến mình tổn thương trong muôn vàn sắc thái. Chúng cứ mãi bao phủ và dằn vặt trái tim cho đến khi mình nhận ra: Khoảng cách giữa mình và ba đã quá xa để có thể hàn gắn.

Ba là một người đàn ông của thế hệ cũ.
Dù ba yêu thương con cái đến mấy thì cũng không thể phủ nhận rằng ba là một người hà khắc và gia trưởng. Mối tình của ba và mẹ cũng không thật sự là tình yêu và để có thể gìn giữ cuộc hôn nhân này, mẹ đã phải chịu nhiều cái tát và những trận mắng chửi từ ba. Mình là người chứng kiến những lần ba mẹ cãi vã. Khi mình còn bé, người lớn chẳng mảy may quan tâm một đứa con nít sẽ nghĩ gì khi tận mắt thấy mẹ nó bị ba nó đánh. Mình ước gì có ai đó đưa mình trốn ở một nơi thật xa khi ba nổi cơn thịnh nộ, để không phải nghe tiếng gào thét và uất nghẹn trong xung đột của mẹ. Mình ước gì bản thân được quay lại thời gian để bảo vệ đứa trẻ ấy. Vì chính những ký ức đau buồn kia nên mình không thể thân thiết với ba nữa, nhất là khi mình nhận ra mẹ đã chịu đựng rất nhiều để giữ cho mình một gia đình trọn vẹn.

Mình cũng chính là người chứng kiến khoảnh khắc ba thừa nhận với mẹ rằng ba đã yêu một người khác.

Mẹ khóc.
Mẹ suy sụp.
Mẹ tự nhốt bản thân trong từng cơn dày vò của tổn thương.

Nhìn thấy mẹ như thế, mọi dũng cảm trong mình bỗng tan biến. Mình không thể ôm lấy mẹ vì mình cũng chính là nguyên nhân khiến mẹ đau khổ. Nếu như mình không sinh ra, ba đã có thể đi trên con đường khác và mẹ cũng chẳng phải cắn răng chịu đựng một người không yêu mình. Mình có nên ngồi cạnh an ủi mẹ không? Mẹ đâu có muốn nghe, tất cả những gì mẹ có lúc ấy là một cõi lòng tan nát vì bị phản bội bởi chính người đầu ấp tay gối mỗi đêm. Mẹ chỉ còn lại những tiếng ù bên tai vì khóc đến sưng cả mắt, chỉ còn lại những lời mấp máy chẳng thành câu vì hận ba một, mẹ hận bản thân mười.

Những tưởng gia đình mình sẽ chấm dứt ngay lúc đó với ba và mẹ, mỗi người một nơi. Thế nhưng mẹ đã chọn ở lại, vì lúc ấy em trai mình chỉ mới chào đời mà thôi. Quyết định ấy của mẹ mở ra cho ba một cơ hội để sửa đổi. Vì mẹ cũng còn yêu ba nhiều lắm.

Riêng mình thì không.

Sau những biến cố đó, mình không còn chút cảm xúc gì với ba. Mình chỉ muốn tránh mặt ba và xoá bỏ mọi thứ liên quan đến ba. Người lớn xung quanh đều bảo: “Dù có ra sao thì đó vẫn là cha con.” Thế nhưng có bao giờ họ tự đặt bản thân vào bao hỗn loạn mình mang? Có bao giờ họ thấu được những nỗi sợ dồn dập trong tim khi ba đánh mẹ? Và liệu có đêm nào họ thay mình lau khô mắt khi khóc vì biết ba là người tự tay phá vỡ hạnh phúc gia đình?

Năm 2019 là một hành trình đen tối vô tận. Ba làm ăn thất bại, mẹ bị phản bội và cả nhà buộc phải bán hết tất cả mọi thứ để gồng gánh số nợ khổng lồ. Khi ấy lại rơi vào lúc mình thi lên cấp ba, mình chẳng hiểu vì sao bản thân lại có thể thi đậu khi xung quanh là hàng nghìn vấn đề từ bé đến lớn. Thế nhưng cũng nhờ những đêm khuya ôn bài mà mình hiểu ba hơn.

Dù ba phạm nhiều sai lầm nhưng không thể phủ nhận ba là một người rất giỏi. Ba có thể làm được rất nhiều việc để kiếm kế sinh nhai. Tuy nhiên khi từ một thương gia chuyên tiếp giao với tầng lớp thượng lưu đến việc phải bán cá trên lề đường đã đả kích lòng tự tôn của ba rất nhiều.

Những đêm dài khi mình tất bật với bài vở cũng là những lúc ba phải ra chợ thật sớm để mua được cá ngon hòng bán cho đắt. Mình thấy sự kiệt sức của ba lẫn cú sốc khi phải chuyển giao từ một cuộc sống an nhàn đến những ngày dài nhìn dòng đời trôi nơi vỉa hè đầy bụi. Dù tim mình có sắt đá đến đâu thì cũng không thể không buồn khi thấy ba vì miếng cơm manh áo cho gia đình mà cực khổ như thế. Ba tuyệt vời vì những ngày cá bán chẳng được, cả nhà gần như chẳng có tiền ăn thì ba tức tốc xin một chân phụ việc ở những công trình xây dựng. Ba đi phụ hồ để trang trải thêm nhưng định giấu mình, ba sợ mình cảm thấy thấp kém với bạn bè nhưng ba đâu biết, chỉ cần ba không cảm thấy thấp kém thì mình cũng chẳng màng việc ba làm là chi.

Chỉ là khi tận mắt thấy ba leo lên những nền nhà thô sơ thật cao, nếu lỡ sơ sẩy một chút là có thể té ngã đến mất mạng, mình chỉ muốn nói với ba rằng: “Con có thể không đi học nữa. Con có thể đi chạy bàn ở đâu đó miễn là ba đỡ cực hơn.” Vì cảm giác phải chứng kiến những dãy số ngày càng tăng của học phí, của cuộc sống mỗi ngày khiến mình cảm thấy bức bối, mình cảm thấy bản thân chỉ là một đứa vô dụng chỉ biết ngồi một chỗ mà học chứ chẳng góp được gì cho mẹ cha.

Thế nhưng những ngày đen đủi đã qua, gia đình mình đã có điều kiện ổn hơn để sống. Ba thuê được một căn nhà vững chắc hơn, không còn cần phải hứng nước dột từ trần nhà hay phải đối diện với gián rết khi mưa đến nữa.

À còn về những vết thương lòng trong mình ư? Mình cũng không rõ liệu chúng
đã lành lại hay chưa nhưng chúng không còn chạnh lòng hay ghen tị mỗi khi mình thấy đứa trẻ nào đó hạnh phúc vui đùa cùng ba nó nữa. Ba mình cũng đã trải qua nhiều biến cố. Lâu lâu mẹ mình cũng đùa rằng: “Tao thấy ba mày cũng tội, chắc ông trời thay tao bắt ổng trả giá”. Mình cũng chẳng rõ mẹ có thực sự vượt qua quãng thời gian đen tối khi xưa chưa nhưng mình tin rằng sau tất cả, gia đình mình chỉ cần hai chữ “bình yên”.

Dù ký ức của mình và ba như một cây cầu dây bị đứt đoạn nhưng bạn biết không, cầu dây đứt để tuyệt giao với mọi đau buồn trong quá khứ và không một ai có thể bước lại trên quãng đường đầy biến động ấy nữa. Chúng ta chỉ có thể nhìn và đúc kết giá trị từ nó. Đôi khi những ký ức tưởng chừng đẹp đẽ nhưng chỉ là vỏ bọc tạm thời và trời xanh tự khắc dẫn bạn đến hạnh phúc đích thực.

Năm 2019 đã qua lâu và mình cũng đã mở lòng với ba hơn, hay nói đúng hơn là mình đã tha thứ cho ba. Mình nghĩ rằng Ngày Của Cha năm nay, mình sẽ mua món gì đó ngon ngon mà ba thích để cảm ơn ba thật nhiều. Mình cá là ngày hôm đó sẽ vui lắm vì đó không chỉ là lúc mình thể hiện tình cảm đến ba, mà còn là để tạm biệt những đau buồn cũ để tiến tới một tương lai tốt đẹp hơn. Chúng vẫn sẽ là những khoảng lặng nhưng là những khoảng lặng trong một khúc hoan ca, nhất định là vậy.
__________________________

KẾT QUẢ CUỘC THI "NIỀM TỰ HÀO CỦA BA"
KẾT QUẢ CUỘC THI “NIỀM TỰ HÀO CỦA BA”

Dear Mr. Phạm Thành Long – Người đàn ông tuyệt vời nhất trong đời tôi

Mọi người chắc hẳn thường sẽ miêu tả người mà mình kính trọng và yêu quý nhất là Mẹ, bởi Mẹ là người sẵn sàng hy sinh, chịu đựng, mang nặng đẻ đau mình. Nhưng họ đâu biết, người bên trong phòng mổ khi đó đau bao nhiêu thì người ở ngoài phòng mổ cũng đau bấy nhiêu. Người đó đối với tôi là người đàn ông tuyệt vời nhất đời tôi – Ba tôi – người truyền động lực và thúc đẩy tôi phát triển mạnh mẽ nhất.

Để nói đến Ba tôi, ông là một người mà được mọi người rất kính trọng và nể phục, không chì vì khả năng lãnh đạo và cái tâm với nghề lớn mà còn là một người con cực kỳ hiếu thảo, một người đàn ông hết lòng với gia đình. Nhưng đó chỉ là góc nhìn của người ngoài, còn đối với tôi – một người con trong gia đình và gặp Ba mỗi ngày – tôi thấy Ba là một con người rất khác. Đối với mọi người, Ba là một người rất nghiêm khắc và sống rất có nguyên tắc nhưng khi về nhà Ba như hoá thành người khác. Ba là một người rất gần gũi, sẵn sàng giải đáp và hướng dẫn tôi những vấn đề không chỉ về xã hội và cuộc sống mà còn là về tâm sinh lý của đàn ông hay những chuyện mà ở độ tuổi của tôi muốn tìm hiểu; Ba rất hiểu tôi và sẵn sàng giải đáp một cách gần gũi nhất.

Nhưng để nói về những khoảnh khắc mà tôi kính trọng Ông nhất thì chắc chắn là khả năng tập trung vào công việc của mình. Ông là người mà tôi rất ngưỡng mộ ở khả năng tập trung, Ba luôn muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng nhất và ở một đẳng cấp cao nhất. Nhưng vì quá đam mê công việc, Ba cũng nhiều lần làm gia đình tôi khó chịu. Như chuyến đi chơi xa của cả nhà tôi, cả nhà thì ai cũng ngắm cảnh, chụp ảnh, check-in nhưng Ba luôn phải nghe điện thoại để giải quyết công việc một cách ổn thỏa nhất; vì ông lơ là khi ông đi công việc sẽ bề bộn và không ổn định. Đối với nhiều người thì nó khá là khó chịu, nhưng đối với gia đình tôi thì đó là một điều rất bình thường và chúng tôi đã tập làm quen với nó. Mặc dù vậy, Ba tôi vẫn rất biết cách làm mọi người vui vì khả năng sắp xếp thời gian của mình. Dù rất bận nhưng Ba vẫn cố gắng đưa cả nhà đi ăn hay đi chơi vài lần trong tháng để gia đình gần gũi nhau hơn. Không sai, Ba tôi là người gắn kết mọi người trong gia đình lại với nhau.

Nhưng sau tất cả, Ba luôn là người mà tôi kính trọng, không chỉ vì khả năng lãnh đạo, tinh thần làm việc cao của ông hay khả năng tập trung mà còn là vì tình yêu và sự hy sinh của Ba dành cho gia đình tôi. Tôi rất ngưỡng mộ và khâm phục Ba, Tôi luôn muốn tìm hiểu và học tập theo tấm gương của Ba. Do đó, tôi mong những ai trước giờ chưa gần gũi hay giao tiếp với Ba nhiều thì hãy dành một chút thời gian ngồi lại tâm sự cùng Ba mọi người nhé.
____________
Dear Mr. Phạm Thành Long – The paramount and mighty man in my life

People will tend to describe the person they respect and love the most as Mother, because Mother is willing to sacrifice, endure, bear the burden of labor. But people can not know how much pain the people inside the operating room were at that time, the people outside the operating room also hurt as much. In my perspective, that person is the sublime man in my life – My father – who motivates and inspires me the most.

My father is a person whom everyone respects and admires, not only because of his leadership ability and his heart for great work, but also as an extremely filial son, a man of all kinds with family. However, that is just an outsider’s perspective; for me – a child in the family and observing Dad every day – I view him as a different person. As everyone’s observation, Dad is a strict person and lives a disciplined life, although when he comes home, he turns into a different person. My father is a friendly person who is ready to answer and guide me not only about social and life issues but also about men’s physiology or things that I want to learn at my age; Dad understands deeply and is commence to answer in the most comfortable and friendly way.

But to talk about the moments when I respect him the most, it is certainly the concentration he spends on his occupations. Those I admire a lot at the heart of his ability, Dad endeavors to get the job done quickly and at the highest level. Nevertheless, because he was too passionate about his work, my father also made his family uncomfortable permanently. For instance, in my family journey, everyone in the family is sightseeing, taking pictures, checking-in, but Dad always has to answer the phone to solve work in the most stable way; because he has an anxiety of the unterminated work. For a lot of people it is quite uncomfortable, but it is an ordinary circumstance with our family and we have gotten used to it. Even so, Dad still knows how to make people elation because of his ability to organize his time. Despite being busy, Daddy still endeavors to give the whole family an opportunity to eat or go out a few times a month to bring the family closer together. As being said, my Dad is the one who connects everyone in the family together.

But after all, my father is always someone I respect, not only because of his leadership ability, high work spirit or ability to concentrate, but also because of his love and sacrifice for his family. From my perspective, I really appreciate and admire him; consequently, I always want to learn and follow his example. Therefore, I hope that those who have not been close or communicated with Father much before, please take a moment to interact with your Dad.

__________________________

Chúng ta có rất nhiều nơi để đi, nhiều hành trình đang chờ để khám phá nhưng chỉ có một nơi để về – đó là NHÀ. Vì nơi đó có tình yêu của Ba, có sự chăm sóc của Mẹ, có những điều vô giá không kể xiết. Không chỉ riêng những dịp đặc biệt, hãy dành tình yêu thương cho Ba Mẹ mỗi ngày bạn nhé!